Chương 5: Mê cung của bóng tối
Trong không gian mờ ảo và lạnh lẽo ấy, Linh đứng đối diện với con hồ ly trong hình hài của một người phụ nữ. Ánh sáng từ đôi mắt đỏ ngầu như xuyên thấu tâm hồn cô, khiến Linh cảm nhận rõ nỗi sợ hãi bao trùm. Trái tim cô đập loạn nhịp, không chỉ vì cái chết sắp đến mà còn vì nhận thức kinh hoàng rằng hy sinh của cô có thể chẳng cứu được ai.
Người phụ nữ áo dài trắng cười khẽ, một nụ cười như trêu ngươi và ám ảnh. “Ngươi thật dũng cảm, nhưng dũng cảm chẳng có nghĩa lý gì khi đứng trước ta. Đã bao nhiêu người đến trước ngươi, họ đều thất bại. Ngươi nghĩ ngươi có thể khác sao?”
Linh mím chặt môi, giọng cô run rẩy nhưng vẫn kiên quyết. “Ta không tin. Nếu không phải là ta, sẽ có người khác… Nhưng ngươi không thể tiếp tục mãi mãi. Ngày ngươi bị đánh bại sẽ đến.”
Người phụ nữ lại cười, giọng nói càng thêm khinh khỉnh. “Ngươi quá ngây thơ, Linh ạ. Tất cả những gì ngươi thấy chỉ là trò chơi của ta mà thôi. Mọi người đều là con rối trong tay ta, kể cả ngươi.”
Bỗng nhiên, cảnh vật xung quanh Linh thay đổi. Mọi thứ tối sầm lại, và trước mắt cô là một mê cung khổng lồ. Những bức tường đen như than, cao vút, chắn kín lối đi, chỉ để lại một con đường nhỏ uốn lượn phía trước. Không khí ngột ngạt, và Linh cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt xuyên qua làn da.
“Ngươi muốn thoát khỏi ta, Linh? Vậy thì hãy tìm đường ra khỏi đây.” Giọng người phụ nữ vang lên, lạnh lẽo như tiếng gió thổi qua những bức tường đá. “Nhưng nhớ rằng… mỗi bước đi sẽ dẫn ngươi gần hơn đến số phận mà ngươi không thể tránh.”
Linh bước chậm rãi, đôi chân run rẩy nhưng vẫn tiến về phía trước. Cô không biết đường đi nào là đúng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Đường hầm tối tăm xung quanh cô như một con rắn dài vô tận, không có lối thoát. Tiếng bước chân của cô vang lên trong không gian trống rỗng, như bị phản chiếu lại từ bức tường đá lạnh.
Mỗi bước đi, cô cảm thấy bản thân chìm sâu hơn vào nỗi sợ hãi. Từ sâu thẳm trong lòng, Linh hiểu rằng cô đang tiến gần hơn đến cái chết, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một sức mạnh vô hình nào đó đang kêu gọi cô tiếp tục.
Không gian dần trở nên mờ ảo, tiếng gió thổi qua những khe hở trên bức tường đá kêu lên những tiếng rít kỳ lạ. Cô thấy trong đó là những tiếng thì thầm, những lời nói không rõ nguồn gốc, như đang cố dụ dỗ cô rời bỏ con đường.
Đột nhiên, từ góc cuối của mê cung, một tiếng hét vang lên. Tiếng hét đó không thuộc về Linh, nhưng nó như xé tan không gian tĩnh mịch. Cô chạy nhanh hơn, cảm nhận sự hiện diện của một điều gì đó khủng khiếp đang đến gần.
Trước mắt cô, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện Phúc, cậu thanh niên đã chết trong đêm gánh hát xuất hiện. Cậu đứng lặng lẽ ở cuối con đường, đôi mắt trống rỗng, tay chân buông thõng như một con rối vô hồn.
“Phúc?” Linh thì thầm, giọng cô run run.
Phúc không đáp lại. Đôi mắt trống rỗng của cậu vẫn nhìn thẳng vào Linh, nhưng dường như chẳng thấy gì. Một cơn gió mạnh quét qua, khiến Phúc lảo đảo như bị kéo đi bởi một lực vô hình.
“Cậu… cậu có nghe thấy mình nói không?” Linh tiến đến gần hơn, nhưng không dám chạm vào cậu. Đôi mắt của Phúc vẫn vô hồn, và gương mặt cậu như bị đông cứng bởi nỗi sợ.
“Chạy đi…” Tiếng nói yếu ớt phát ra từ miệng Phúc, khẽ như tiếng thở.
Linh giật mình. “Cậu nói gì? Chạy đi đâu?”
“Chạy đi… trước khi quá muộn…” Phúc tiếp tục, nhưng giọng cậu yếu dần và biến mất trong gió.
Bỗng nhiên, Linh cảm nhận được một lực mạnh mẽ kéo cô lại. Không gian xung quanh rung chuyển, bức tường đá xung quanh cô bắt đầu biến dạng, như đang cố gắng nuốt chửng cô. Cô quay người, nhưng mọi lối thoát đều biến mất, chỉ còn lại con đường phía trước dẫn sâu hơn vào bóng tối.
Không còn lựa chọn nào khác, Linh chạy thục mạng, nhưng dường như mỗi bước chân chỉ khiến cô tiến sâu hơn vào cái bẫy của hồ ly. Phía sau lưng cô, những tiếng cười khúc khích ma quái của người phụ nữ áo dài trắng vẫn vang vọng, như nhắc nhở rằng cô đang rơi vào trò chơi tàn nhẫn không lối thoát.
Linh không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng khi cô dừng lại, trước mặt cô là một căn phòng tròn với những bức tường cao vút. Ở giữa phòng là một chiếc gương lớn, bề mặt phản chiếu lại mọi thứ xung quanh. Nhưng khi Linh nhìn vào, hình ảnh trong gương không phải là cô mà là một con hồ ly chín đuôi đang nhìn thẳng vào cô từ phía bên kia.
Đôi mắt đỏ của nó bùng cháy trong bóng tối, và cái miệng đầy răng nanh của nó khẽ nhếch lên trong một nụ cười quỷ dị.
“Ngươi đã đến nơi rồi, Linh,” giọng của con hồ ly vang lên, không còn là tiếng của người phụ nữ nữa mà là một âm thanh trầm đục, đầy quyền uy. “Ngươi không thể thoát khỏi số phận. Đừng chạy trốn nữa.”
Linh cảm thấy chân tay mình cứng đờ, không thể cử động. Cô cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể cô dường như đã bị khóa chặt vào vị trí. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hồ ly trong gương, cảm thấy như mình đang bị hút vào trong đó, không thể cưỡng lại.
“Ta sẽ không chết một cách vô ích,” Linh thì thầm, cố gắng chống lại sự sợ hãi đang xâm chiếm tâm trí. “Ngươi có thể giết ta, nhưng sẽ có người khác đến để đánh bại ngươi.”
Con hồ ly bật cười, tiếng cười của nó vang dội khắp không gian. “Ngươi không hiểu sao, Linh? Không ai có thể đánh bại ta. Ta đã tồn tại từ hàng thế kỷ, và ta sẽ tiếp tục tồn tại, hút cạn sinh lực từ những kẻ yếu đuối như ngươi. Không ai có thể ngăn cản ta.”
Những lời nói của hồ ly vang lên như tiếng chuông tử thần trong tai Linh. Cô biết rằng cái chết đang chờ đợi mình, nhưng cô không thể để mọi thứ kết thúc như vậy. Cô phải tìm ra cách, một cách nào đó để giải thoát cho ngôi làng, cho tất cả những người đã chết trước cô.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Linh nhìn thẳng vào mắt hồ ly và thì thầm một lời cầu nguyện. Cô biết rằng mình có thể không sống sót, nhưng hy vọng rằng sự hy sinh của cô sẽ tạo ra một cơ hội cho những người khác.
Ánh sáng từ đôi mắt hồ ly bùng lên, bao trùm lấy Linh, nuốt chửng cô vào trong bóng tối vô tận.
Và rồi, mọi thứ im bặt.
Trong làng Lạc Giang, người dân vẫn đang chờ đợi trong lo âu, không biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng từ nơi xa, giữa màn đêm tĩnh mịch, một tiếng hát ma quái bắt đầu vang lên, ám ảnh và lôi kéo những linh hồn yếu ớt.