Chương 7: Vực Trúc Đen
Không gian trước mặt A Mộc không giống bất cứ nơi nào cô từng đi qua.
Sau khi đeo Mặt Nạ Lữ Lãng, một khe nứt giữa lòng rừng trúc tự hé mở, sâu hoắm, và tối đến mức ánh sáng như bị nuốt mất. Gió từ dưới vực phả lên, mang theo mùi tre mục, đá lạnh và… mùi của thời gian.
Không ai biết Vực Trúc Đen sâu bao nhiêu. Không ai từng đo. Bởi từ đời này sang đời khác, người Miêu chỉ truyền nhau một câu nói:
“Trúc không mọc ở đây,
Vì nơi đây là nơi tre từng khóc.”
A Mộc đứng trên mép vực, thanh trúc cổ sau lưng run nhẹ như bị gió chạm vào tận linh hồn. Mặt nạ đen nơi trán cô nóng lên từng chút một không đau, mà như đánh thức một phần ký ức trong chính cô chưa từng sống.
Cô nhắm mắt. Rồi nhảy xuống.
Cảm giác đầu tiên là không có trọng lực.
Cô không rơi. Không bay. Mà trôi như thể linh hồn bị hút vào dòng nước vô hình. Tóc cô bay lượn, thanh trúc sau lưng xoay tròn, còn âm thanh… vắng lặng đến nỗi cô nghe thấy tiếng đập của chính mạch nước.
Dưới chân cô, dần dần hiện ra nền đá cổ xưa một sàn diễn khổng lồ hình tròn, được xếp bằng những phiến đá in hoa văn trúc, sắp theo hình một con mắt mở. Xung quanh là hàng trăm cây trúc đen mọc ngược từ vách đá, như thể chúng đang trườn xuống để xem vũ điệu cuối cùng.
Ở giữa sân là một vũ đài chìm trong nước, mực nước chỉ đến mắt cá. Và trên đó, một vũ công đang đứng sẵn không động đậy, như tượng.
A Mộc bước tới.
Vũ công ấy là nữ. Mặc áo múa trắng, thân hình mảnh mai, mặt đeo mặt nạ trúc nguyên bản: mặt nạ của Thủy Chủ người sáng tạo ra điệu múa đầu tiên trong truyền thuyết.
“Ngươi đến rồi.” giọng nói vang lên, không từ miệng, mà từ khắp thành vực.
“Ngươi kẻ mang tâm tre còn sống.”
“Bà là… Thủy Chủ?” A Mộc hỏi, đầu gối hơi khuỵu xuống vì áp lực từ nước đá.
“Không. Ta là thứ còn lại của bà. Một điệu múa chưa từng kết thúc. Một bước chân chưa từng in xuống mặt nước.”
“Vì sao lại là con? Vì sao Độc Trúc Phiêu lại chọn con?”
“Vì trong máu con có một nhịp mà ngay cả nước cũng chưa từng nghe. Và vì mẹ con… là người duy nhất từng đến được đây, nhưng không thể múa nốt bước cuối.”
A Mộc nghẹn giọng. Đôi mắt cay xè.
“Vì sao mẹ con không múa được?”
“Vì bà ấy sợ. Sợ nếu kết thúc điệu múa, bà ấy sẽ không thể quay lại sẽ trở thành một phần của nước mãi mãi.”
“Và con thì không sợ?”
A Mộc siết chặt sào trúc.
“Con sợ. Nhưng con biết, điệu múa này không thuộc về một người. Nó thuộc về tất cả những linh hồn từng trôi qua Xích Thủy Hà.”
“Vậy… múa đi. Và nếu con sai nhịp toàn bộ ký ức Độc Trúc Phiêu sẽ biến mất mãi mãi.”
Điệu Cuối Trúc Hồn Phản Vũ
A Mộc bước lên vũ đài. Mực nước lạnh như cắt, nhưng không ngăn được nhịp thở sâu của cô.
Cô bắt đầu bằng một cú xoay vòng nhẹ như sương, nhưng tay phải vẽ ra một vòng cung sắc như lưỡi hái. Sào trúc không đập xuống mà lướt ngang, tạo nên sóng nước lăn tăn, như viết lên mặt sông những dòng ký ức.
Lúc ấy, toàn bộ rừng trúc đen chuyển động. Từng thân trúc ngả nhẹ theo từng bước cô múa, như cúi chào.
Cô múa “Tiết Nhịp Lưu Thủy”, động tác của tổ mẫu. Rồi nối tiếp bằng “Vũ Phản Lưu” bước chân lội ngược dòng ký ức. Và cuối cùng, cô dang hai tay, nghiêng đầu, rút sào trúc lên cao, đâm thẳng vào tâm vũ đài rầm!
Mặt nước nứt ra. Một luồng ánh sáng xanh bạc tuôn lên như suối.
Rừng trúc rùng mình.
Giọng nói của Thủy Chủ vang lên lần cuối:
“Con đã trả lại bài múa cho nước. Giờ nước sẽ trả lại linh hồn cho đất.”
Từ luồng sáng, một vầng sáng mờ hiện lên linh hồn của mẹ cô.
“Mộc nhi… con đã múa thay mẹ.”
“Không… con chỉ nối tiếp bài múa mẹ chưa bao giờ ngừng.”
Mẹ cô mỉm cười. Không nói thêm lời nào. Bà hòa vào luồng sáng. Và lần đầu tiên, từ đáy vực, một khóm trúc non mọc lên, giữa nền đá ngàn năm chưa từng nứt.
Sợi tre cổ trên tay A Mộc nở ra một chồi non.
Điệu Độc Trúc Phiêu đã hoàn tất.
Nhưng cuộc hành trình của cô mới chỉ bắt đầu.