Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Vũ điệu trên sóng Chương 6: Mặt Nạ Của Lữ Lãng

Chương 6: Mặt Nạ Của Lữ Lãng

4:21 chiều – 18/07/2025

Làn sương tản dần sau lưng, để lại phía trước A Mộc một bức tường rừng trúc đen kịt, dày đặc đến mức ánh sáng không thể lọt qua. Mỗi cây trúc đều cao vút, thân thẳng tắp, lá rũ như mái tóc người đã khuất. Đây là nơi được gọi trong truyền thuyết là Trúc Linh Lâm  Rừng Trúc Linh, hay còn bị dân làng rỉ tai nhau với cái tên tránh gọi: Rừng Mặt Nạ.

Trên mỗi thân trúc trong rừng, treo lơ lửng một chiếc mặt nạ.

Mặt nạ tre, mặt nạ đất, mặt nạ sương, mặt nạ nửa cháy sém, nửa hóa đá  tất cả đều như đang nhìn.

A Mộc bước chậm giữa hai hàng trúc. Sợi tre cổ sau lưng cô nhẹ rung theo từng nhịp bước, còn mặt nạ tre nhỏ đeo ở cổ phát ra ánh sáng dịu như đom đóm.

Cô không nói. Không dám thở mạnh.

Đột nhiên, từ trên cao, một tiếng gõ trúc vang lên  cốc… cốc… cốc…

Một mặt nạ rơi xuống trước mặt cô.

Rồi một chiếc khác. Rồi một chiếc nữa.

Chúng rơi không phải ngẫu nhiên, mà xếp thành một vòng tròn quanh A Mộc  như một vũ đài, như đang mời gọi.

Từ sâu trong rừng, một bóng đen lướt tới. Không đi. Không chạy. Chỉ trôi.

Trên mặt là một chiếc mặt nạ nứt một đường chéo  chỉ còn một mắt nhìn, và cái nhìn ấy sắc như lưỡi dao lùa qua tim.

Người đó khoác một áo choàng từ trúc vụn, vai mang một cây sáo đen dài gãy mất một khúc. Khí tức phát ra quanh hắn không phải tử khí  mà là sự trống rỗng. Một khoảng lặng từng là âm nhạc.

 “Tên ta là Lữ Lãng.”  Hắn nói, giọng khàn đặc như được nhả ra từ một đoạn sáo mục.

 “Ngươi đến đây để lấy mặt nạ của ta?”

A Mộc nuốt khan. Cô gật đầu.

 “Ta đến để múa cùng anh. Không phải đánh nhau. Cũng không để cướp gì.”

Lữ Lãng cười nhạt. Một tiếng cười không có vị người.

 “Ngươi không thể múa cùng ta. Vì ta không còn nhịp.”

 “Thì để tôi tìm lại nhịp cho anh.”

Im lặng.

Rồi một tiếng sáo trầm kéo dài  như một lời tuyên chiến.

Trúc quanh A Mộc rung lắc như sóng, và từ bốn phía, hàng chục chiếc mặt nạ bay vút lên, vờn quanh cô như cánh chim đen. Lữ Lãng xoay tròn cây sáo gãy, bước một bước  điệu múa bắt đầu.

Cuộc Múa Trong Rừng Mặt Nạ

Không trống. Không nhạc.

Chỉ có tiếng tre kêu cọt kẹt như xương già va nhau.

A Mộc hít sâu, giơ cao sào trúc, cắm nhẹ xuống đất  thịch. Đất vang. Lòng ngực rung. Cô bắt đầu bước nhịp đầu tiên.

Cô xoay  cùng hướng với trúc, không ngược. Tay vung  vẽ theo cơn gió, không cắt nó. Mỗi bước của cô không đập vào đất, mà thấm vào đất  như mưa vào lá khô.

Lữ Lãng bắt đầu trôi vòng quanh cô, từng bước nhẹ như bóng ma. Sáo gãy không phát ra âm, nhưng mỗi chuyển động của hắn là một câu hỏi không lời.

A Mộc đáp lại bằng điệu Vũ Quang Nghiêng  động tác mẹ cô từng truyền lại trong ký ức. Cô nghiêng người, đưa tay trái ra sau, tay phải kéo dài phía trước, cả người như một nhành tre cong gió. Sào trúc quét một vòng bán nguyệt dưới chân, tạo ra một vòng ánh sáng mờ.

Lữ Lãng dừng lại.

 “Điệu ấy… mẹ ngươi múa năm đó…”

Hắn khựng. Một nhịp trễ. Và chính nhịp ấy  là lỗ hổng trong bóng tối.

A Mộc nhân cơ hội, múa tiếp  chuyển sang Vũ Phân Lưu, bước chân rẽ sóng, cắt ngang không khí thành các dải sóng. Cô nhắm mắt. Trong tâm cô không còn Lữ Lãng. Không còn mặt nạ. Chỉ có tiếng sông. Và… niềm tiếc thương với một linh hồn từng là người, nhưng lạc mất nhịp sống.

Cô đưa tay  một lần cuối, chạm vào cây sáo hắn cầm.

 “Anh chưa từng ngừng múa. Chỉ là không ai lắng nghe anh.”

Sáo trong tay Lữ Lãng… phát ra một âm thanh mỏng như hơi thở. Một nốt.

Chỉ một.

Nhưng như thắp lên một phần ánh sáng trong hắn.

Hắn buông sáo. Quỳ xuống. Tấm mặt nạ nứt toác, rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh. Bên trong là khuôn mặt một chàng trai xanh xao, mờ dần như ký ức chưa hoàn thiện.

 “Mang phần còn lại của ta đi… Đừng để múa thành lãng quên.”

Hắn tan vào bụi tre. Không tiếng khóc. Chỉ có những mảnh mặt nạ rơi vỡ, rơi như ký ức được tha thứ.

A Mộc nhặt ba mảnh vỡ lên. Khi chạm vào, chúng tự hợp lại thành một mặt nạ tre đen có hình vẽ dòng nước xoáy ở giữa trán  chính là Mặt Nạ Lữ Lãng.

Cô đeo nó lên trán.

Gió rừng nổi lên.

Và từ sâu trong đất trúc, một lối đi hé mở  dẫn về phía tâm sông, nơi Cửa Linh Hồn thực sự đang đợi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00