Chương 5: Ngự Thủy Kinh
Cánh cổng đá dưới sông khép lại sau lưng, để lại phía trước A Mộc là một vùng nước lặng như mặt gương. Sợi tre cổ trong tay cô vẫn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, mờ như hơi thở, nhưng bên trong thứ giọng nói ấy không còn thì thầm nữa. Nó dần rõ nét hơn, vang trong đầu cô, không chói tai, mà ấm như một ngọn lửa nhỏ trong tim.
“Mộc nhi… con đã lớn đến vậy rồi.”
Cô đứng giữa lòng sông hay đúng hơn, một không gian không thật là nước, cũng không phải đất, nơi mọi thứ trôi nổi, như treo giữa mộng và tỉnh. Phía xa là từng dải trúc mờ ảo, dựng đứng như tường thành. Gió không thổi, nhưng trúc vẫn rung. Và từ sâu trong tầng tầng trúc ấy, linh hồn của mẹ cô hiện ra một dáng người mặc áo múa đỏ, mái tóc dài, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ khắc bằng tre non.
A Mộc tiến đến một bước, cổ họng nghẹn lại. Bao nhiêu điều muốn nói, nhưng chỉ thốt được một từ:
“Mẹ…”
Bóng người gật đầu, giơ tay đặt lên ngực cô.
“Tâm con đã lặng. Giờ ta có thể truyền lại những điều ta chưa từng hoàn tất.”
Một luồng sáng ấm tỏa ra từ lòng bàn tay mẹ, thấm vào tim A Mộc, rồi lan ra toàn thân. Trong khoảnh khắc, cô thấy mình không còn đứng ở đây, mà trôi ngược lại trong dòng thời gian, xuyên qua những ký ức không phải của riêng cô…
…Một cô gái trẻ đứng giữa Xích Thủy Hà, năm xưa. Mái tóc dài tết hai bím, đôi mắt giống A Mộc như in. Chính là mẹ, thời còn trẻ. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo vải xám, cầm sào trúc màu đen. Ông không nói, chỉ múa. Những động tác không giống bất kỳ bài múa nào trong dân gian từng động tác như vẽ ra đường dẫn, như lệnh triệu hồi gió nước, như gỡ mở huyết mạch của sông.
Trên nền đất, có những ký hiệu xoắn tròn, chấm vẽ, ghép thành hàng đó là “Ngự Thủy Kinh” bộ kinh múa cổ xưa chỉ truyền bằng tâm thức, không thể ghi bằng chữ.
“Ngự Thủy không phải là điều khiển nước,” người đàn ông kia nói, “mà là để nước mang theo mình như giọt mưa theo lá, như sóng nâng thuyền.”
“Ai biết múa, sẽ không cần đường. Ai hiểu nước, sẽ không sợ đáy sâu.”
Cảnh chuyển. Mẹ cô bước một mình vào Khu Mù Trắng. Nhưng lần ấy… cô không quay lại. Bởi trong cánh cổng đá, có thứ đang chờ.
A Mộc mở mắt. Cô đang quỳ giữa nền trúc, và mẹ cô hay đúng hơn là ký ức linh hồn của mẹ đang ngồi trước mặt cô.
“Ta chỉ truyền được phần đầu của Ngự Thủy Kinh. Phần còn lại… đã nằm sau Cửa Linh Hồn, nơi gọi là Vực Trúc Đen.”
“Vì sao mẹ lại vào đó?”
“Vì có một người từng ra được. Nhưng đã đánh đổi… chính mình.”
“Ai?”
Bóng người lặng một lúc, rồi nói bằng giọng rất trầm:
“Tên anh ta là Lữ Lãng kẻ duy nhất từng sống sót khi vượt Cửa Linh Hồn. Nhưng kể từ ngày ấy… không ai còn gọi anh ta là người.”
A Mộc nghe cái tên ấy vang trong đầu như một tiếng chuông cũ, gõ vào ký ức chưa từng biết. Cô cảm thấy như đã từng nghe ở đâu đó, như tiếng gọi lạc từ giấc mơ ban sơ.
“Anh ta còn sống không?”
“Có lẽ. Nhưng linh hồn của anh ta thì bị giam trong một mặt nạ tre mặt nạ của người từng phản lại nhịp điệu của nước.”
Ngay lúc đó, từ xa vọng lại một tiếng trống trúc chậm, nặng, và… sai nhịp.
Mẹ cô ngẩng đầu. Không gian bắt đầu rung lên.
“Chúng đang tìm con. Những kẻ không còn là người. Những vũ công câm lặng bị nhấn chìm trong bài múa dang dở.”
Từ tường trúc, ba bóng người bước ra. Họ mặc áo múa rách nát, tay dài quá khuỷu, chân không có bàn, chỉ là những khúc tre mốc đen. Gương mặt bị che bởi mặt nạ rỗng không có mắt. Đó là Tàn Hồn Vũ Nhân những kẻ từng thất bại khi cố tiếp nhận Ngự Thủy Kinh.
“Mẹ…!”
“Không được đánh. Con phải múa. Chúng chỉ biết dừng lại trước một vũ điệu hoàn chỉnh. Đừng nghĩ. Hãy để nước múa thay con.”
A Mộc giơ sào trúc. Tay cô run. Hơi thở đứt quãng.
Nhưng cô nhắm mắt.
Rồi bước.
Chân nhấn nhịp, tay xoay vòng, sào trúc vẽ một quỹ đạo như khắc vào không gian. Từng động tác kéo theo sóng, gió, tiếng thở. Không còn là người múa cô trở thành chính điệu múa. Sóng từ nền trúc trào lên, cuốn lấy ba bóng đen, xoay tròn họ như những chiếc lá mục. Dần dần, họ không chống lại nữa mà… bắt đầu múa theo cô.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, họ cùng cúi chào, rồi tan vào mặt nước không vết tích.
A Mộc gục xuống, hơi thở đứt quãng. Nhưng ánh sáng trong sợi tre cổ… đã đổi màu từ trắng sang xanh lục nhạt, màu của tre non.
Giọng mẹ cô vang lại lần cuối:
“Muốn đi tiếp, con phải tìm được mặt nạ của Lữ Lãng. Nó là chiếc chìa khóa cuối cùng để mở Vực Trúc Đen.”
“Con sẽ tìm. Bằng chính vũ điệu này.”
Bóng mẹ tan vào rặng trúc. Một nhánh trúc non mọc lên từ mặt nước, xoắn thành hình chiếc mặt nạ nhỏ bằng ngón tay, màu ngọc mờ. A Mộc đeo nó vào cổ.
Sông bắt đầu cuộn. Vực sâu trước mặt mở ra.
Và từ nơi xa, có một tiếng sáo vỡ vụn, như thể ai đó từng là người đang gọi tên cô… nhưng không còn nhớ mình là ai.