Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Vũ điệu trên sóng Chương 4: Dưới Làn Sương Xích Thủy

Chương 4: Dưới Làn Sương Xích Thủy

4:17 chiều – 18/07/2025

Bình minh hôm ấy không có nắng.

Trời u ám lạ thường, dù không có mưa, cũng không gió. Nhưng mặt sông Xích Thủy Hà sẫm màu một cách bất thường. Như thể một bàn tay khổng lồ đang khuấy lên thứ gì đó từ đáy sâu.

A Mộc đứng nơi mép sông, khoác áo thổ cẩm đỏ sẫm, trên tay cầm sào trúc bạc. Sợi tre cổ bị phong ấn được cô buộc ngang lưng, như một tín vật. Ông nội đứng sau cô, không nói lời nào. Nhưng đôi mắt già nua vẫn không rời bóng lưng cháu gái.

“Con không nhất thiết phải đi xa đến vậy,” ông khẽ nói, giọng trầm như tiếng gió lướt qua trúc.

“Con đã thấy cánh cổng đó. Và… con nghĩ mẹ đang đợi con sau nó.”

Ông không đáp, chỉ trao cho cô một mảnh bùa nhỏ gấp từ giấy dầu, bên trong có vẽ hình “Tâm Trúc”  biểu tượng cổ xưa tượng trưng cho sự vững bền trong chuyển động.

 “Giữ bùa này bên ngực. Khi không còn thấy lối đi, hãy lắng nghe nhịp của tre.”

A Mộc gật đầu. Cô bước xuống nước, trèo lên thanh trúc dài mà ông nội đã chuẩn bị từ rạng sáng. Nó hơi cong, dẻo như mạch tre còn tươi, mặt trúc có mùi thơm dịu và đường vân như khắc xoáy vào mắt người.

Cô đứng dậy. Sóng nhỏ vỗ quanh. Thanh trúc bắt đầu trôi, hướng thẳng vào vùng sông mù mịt  nơi mà dân làng gọi là Khu Mù Trắng.

Khu Mù Trắng là đoạn sông rộng nhất của Xích Thủy Hà, nơi suốt bốn mùa luôn phủ một màn sương dày đến mức ánh sáng không thể xuyên qua. Truyền thuyết kể rằng, có một linh hồn cổ xưa ngủ trong làn sương ấy, và chỉ thức giấc khi nghe thấy tiếng múa thật lòng từ người “thấu nước”.

Càng trôi vào, sương càng dày. A Mộc không còn thấy bờ, không còn thấy mặt nước. Chỉ còn mình cô, sào trúc và âm thanh thinh lặng.

Không khí ẩm ướt bám lên da, len qua cổ áo. Cô thở ra, sương đọng cả trên mi mắt.

Và rồi  tiếng nước chảy ngược.

A Mộc khựng lại. Lòng sông bắt đầu rít lên, như hàng ngàn sợi tơ bị kéo giật ngược. Cô nhìn quanh. Không có gió. Không có sóng. Nhưng dòng trúc dừng lại, như bị mắc vào một lực vô hình.

Đó là lúc cô thấy nó.

Từ trong làn sương, một thân ảnh trắng toát bước ra. Cao hơn người bình thường, vai rộng, tay dài, không có mặt. Chỉ là một mặt nạ bằng sương, lơ lửng phía trước đầu. Trên mặt nạ là dấu vân xoáy, giống hệt hình “Tâm Trúc”  nhưng bị lật ngược.

 “Người đi đâu? Ai gọi ngươi?”  giọng nói vang lên, không phát ra từ miệng, mà từ lòng nước quanh chân cô.

A Mộc run nhẹ, nhưng cô nhớ lời ông dặn: “Lắng nghe nhịp của tre.” Cô đặt tay lên ngực, nơi cất mảnh bùa. Tim cô đập. Tre rung. Sào trúc khẽ gõ nhịp vào thanh trúc dưới chân.

 “Con đi vì máu mình gọi. Vì tre trong lòng còn chưa dứt múa.”

 “Ngươi mang vật cấm.”  Bóng trắng chỉ vào sợi tre cổ.

 “Con không đến để phá phong ấn. Con đến để hiểu.”

Làn sương rít lên. Bóng trắng đưa tay ra  một cử chỉ đầy tính thử thách. Cô hiểu. Đây không phải chiến đấu. Mà là một bài múa.

Và A Mộc múa.

Không động tác nào được học. Chỉ là chuyển động thật  chân dẫm nhẹ theo sóng, thân nghiêng theo dòng, sào trúc đập nhịp như trống cũ. Tay cô mở, khép, vẽ từng vòng xoáy trong sương, như gỡ dần những lớp mạng nhện vô hình đang trói buộc mặt nước.

Bóng trắng cũng múa  hoặc đúng hơn là đáp trả. Mỗi động tác A Mộc vẽ ra, nó xé gió đối lại. Hai thân ảnh hòa vào làn sương, trúc xoay, nước cuộn. A Mộc nghiêng người tránh, chân bước lùi, rồi nhún lên, xoay người, đưa sào trúc cắm nhẹ vào mặt nước tạo một vòng xoáy tròn.

Lúc ấy, một cơn sóng ánh bạc vọt lên từ vòng xoáy, tách màn sương ra  khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy ánh sáng bên trong Khu Mù Trắng.

Bóng trắng dừng lại.

 “Ngươi… đã lắng nghe được. Hãy nhớ… vũ điệu thật sự… là khi ngươi không còn là người múa.”

Rồi nó tan vào sương. Không một tiếng động. Chỉ còn lại làn nước lặng và một cửa động bằng đá chìm giữa sông, hiện ra trong ánh bạc vừa hé mở  giống hệt cánh cổng trong mộng.

Trên cánh cổng khắc dòng chữ cũ:

 “Trúc Tâm Khai  Hồn Lưu Thủy.”

(Khi Tâm Mở  Hồn Trôi Theo Nước)

A Mộc ngồi thụp xuống, mồ hôi đầm đìa. Cô cảm thấy cơ thể nhẹ đi  nhưng cũng… trống rỗng. Như thể có một phần linh hồn vừa rời khỏi cô, lướt theo sương, theo nước, và bay về phía cánh cổng ấy.

Cô rút sợi tre cổ ra.

Không biết từ bao giờ, vòng sắt khóa đã nứt một đường mảnh.

Một làn khí mỏng mảnh  trắng, sáng và lạnh  thoát ra, xoáy quanh người cô một vòng.

Rồi… từ trong sâu thẳm của sợi tre, một giọng nói nữ thì thầm:

 “Con gái ta… ta biết con sẽ đến.”

A Mộc ngẩng đầu, đôi mắt mở to.

Mẹ.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00