Chương 29
Không chần chừ lâu, mợ mang hai xác cây bỏ vào trong hộp, sau đó rót vào chúng quỷ khí của mình, hai nhánh Thương Lục, chính bản thân mợ cũng không biết tại sao mình có thể làm thế được như thế này.
Trạng thái này cũng tồn tại không lâu, chẳng mấy chốc mợ lại trở lại trạng thái của một con người bình thường không có gì đặc biệt. Do vậy phần còn lại của linh hồn mợ cảm thấy rất khó chịu. Chỉ muốn làm chủ thân thể cũng như ký ức của nó.
Sau thời gian dài, mợ cũng tạo được hình hài cho hai cái cây Thương Lục. thành hình dáng của một đứa trẻ. Chúng đã bắt đầu biến thành quỷ. Nhưng chẳng hiểu tại sao quỷ lực mà mợ rót vào trong hai thân cây, lại tự nhiên biến chuyển thành một dạng khác, không như mong muốn của mợ.
Sau khi có thực thể, chúng mất đi ký ức của mình. Chúng rất thương yêu mợ, nhưng
Một cây thì quá lương thiện lương, thiện đến ngốc nghếch. Còn cây còn lại thì ác, ác đến cực độ. Bọn chúng khiến cho mợ rất đau đầu. Mọi thứ bắt đầu lệch với mục đích ban đầu của mợ. Thứ duy nhất mợ muốn chính là báo thù, vậy mà bây giờ, gần như chúng chẳng nghe lời mợ nữa.
Chúng bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình. Nhiều lúc mợ phải nhẫn tâm dùng roi dâu để quất và thân thể chúng. Chỉ có thế nó mới có thể khiến chúng mới nghe lời. Nhưng chiếc roi ấy cũng khiến cho hai bàn tay mợ đau đớn khôn xiết. Về sau mợ mới lấy vải quần chặt một đầu lại, và kể từ đó, bàn tay của mợ không còn bị tổn thương nữa.
Mới đầu, vì sợ hồn phi phách tán, chúng cũng rất nghe lời. Nhưng dần dà, con quỷ anh nảy sinh ý nghĩ không an phận. Nó bắt đầu muốn ăn thịt và hút máu. Lợi dụng đêm tối, lúc mợ ba không có ở nhà, nó lén ra ngoài ăn trộm gà vịt, để mợ không hay biết, khi trở về, mợ lại bị phần lương thiện của mình lấn át, nên không thể nào biết được những chuyện mà con quỷ anh làm, cho đến khi mọi chuyện vỡ lở ra.
Từng đoạn ký ức lướt nhanh trong đầu của Mợ ba. Khi mở mắt ra lần nữa, mợ đã nhớ hết những gì đã trải qua. Mợ nhìn vị sư, chắp tay nói:
– Con đã nhớ ra tất cả rồi. Cảm ơn thầy đã khai sáng cho con. Con là một hồn ma, vì chấp niệm muốn ở lại bên người mình yêu, mà trở lại thân xác mà tạo nên tội nghiệt này. Xin thầy hãy cho chỉ cho con cách để hóa giải việc ác mà con đã gây ra.
– Cửa phật từ bi, luôn mở rộng cửa chào đón bất cứ ai tới để tu tập. Hai cái cây này, thí chủ hãy để lại đây, bần tăng sẽ dùng phật pháp để cảm hóa chúng. Còn về phần thí chủ, tình duyên của thí chủ vẫn chưa dứt, xin thí chủ hãy trở về đi. Khi nào rũ bỏ được hồng trần thì thí chủ hãy trở lại đây. À nói cho thí chủ một tin vui; chồng của thí chủ sắp vinh quy bái tổ. Thí chủ hãy về chuẩn bị đi.
– Thật thế hả thầy?
Vị sư già khẽ gật đầu xác nhận.
– Đúng, hãy về đi rất nhanh thôi, người ấy sẽ trở về.
Mợ ba lễ phép chào nhà sư và trở về nhà. Nhìn bóng mợ ba đi khuất, ngài mới thở dài, tự nói với chính mình:
– Tội nghiệp cô gái, quả đúng là nghiệt duyên.
Nói rồi, hình ảnh vị sư mờ dần và biến mất. Trên bàn hai chiếc hộp cũng đã biến mất. Mặt đất, và tất cả đồ dùng trong phòng đều đã phủ một lớp trắng xóa, trên xà nhà mạng nhện đã phủ kín mọi ngóc ngách, xánh cửa phòng từ từ khép lại như chưa từng có người đã bước chân vào.
…
Mợ cố gắng dọn dẹp thật sạch nhà cửa, tắm rửa cho cậu cả thật sạch sẽ, rồi cùng cậu cả ra ngóng ở ngoài cổng. Quả như lời vị sư già nói, chẳng bao lâu từ đằng xa đã nghe thấy tiếng kèn tiếng trống rộn vang. Có người chạy đến, nói với Mợ bà:
– Này chị Thêm! Chồng chị về vinh quy bái tổ đấy.
(Chị Thêm: là cách gọi xưa dành cho người phụ nữ có chồng xưa. Người ta sẽ không gọi tên thời con gái của người ấy nữa mà thay vào đó người ta sẽ lấy tên chồng để gọi người phụ nữ ấy.)
– Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn bác! – Nói đoạn mợ quay sang nói cậu cả: – Cậu cả! Chúng ta đi đón cậu ba về thôi nào!
Cậu cả ngây ngô gật đầu, miệng cười tươi nói:
– Đi, đi, đi.
Mợ nắm tay cậu cả đi về hướng đầu làng.
Tới gần, mợ thấy một đoàn người ngựa đang từ xa đi tới, người ngồi trên ngựa không ai khác chính là cậu ba. Vui mừng khi thấy chồng về, mợ ba vội vàng chạy tới miệng gọi lớn:
– Cậu Ba!
Có lẽ do tiếng kèn trống, cho nên cậu ba không nghe thấy tiếng gọi của mợ. Cậu cả thấy mợ ba chạy, cũng vội vàng chạy theo, miệng gọi với theo:
– Em dâu! (Cái này là mợ ba dạy cậu cả gọi.) Đợi tôi với!
Đám lính thấy có người xông tới, vội đứng quát lớn:
– Tránh ra!
Nhưng họ vẫn thấy hai người kia chạy tới. Sợ người tới có ý xấu, bèn vội vàng rút gươm. Cậu ba cũng đã thấy bóng người chạy đến, nhìn kỹ mới nhận ra đó là vợ mình. Trong vô thức cậu thốt lên một câu:
– Nguyệt! – Đoạn cậu nhảy xuống ngựa, quay ra nói với đám lính: – Đó là người nhà của ta. Các người không cần phải đề phòng đâu
Nghe cậu ba nói vậy, đám lính vội vàng thu lại vũ khí. Cậu ba cũng nửa đi nửa chạy về phía mợ ba. Hai vợ chồng gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Mợ ba nhìn từ đầu tới chân cậu ba giọng nghẹn ngào:
– Mình gầy đi nhiều quá!
Cậu ba cũng nói:
– Mình cũng vậy mà. Gầy đi nhiều quá.
– Mình nhìn thế nào ấy. Em vẫn thế mà có khác chút nào đâu.