Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

7:56 sáng – 04/06/2025

Thấy lạ thầy đồ và đám học trò liếc ra nhìn đoàn người. Nghĩ là người đến xin học cho con. Vì vậy thầy đồ cũng không vội đứng lên. Tiếp tục dạy cho hết bài. Dường như những người đó hết kiên nhẫn, một người có vẻ là đứng đầu quát lớn:

 

– Người nhà đâu hết rồi? Có khách đến sao không ra tiếp.

 

Nghe thấy tiếng quát, cô Tuyết từ trong nhà chạy vội ra, thấy là người nhà quan, cô lễ phép hỏi:

 

– Bẩm các quan. Mời các quan vào trong nhà xơi nước ạ. Chẳng hay các quan tới đây có chuyện gì ạ?

 

Thầy người ra là một cô gái xinh đẹp, đám lính cũng thay đổi cách nói chuyện, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

 

– Chào em! Em là gì của lão thầy đồ vậy?

 

Cô Nguyệt cung kính thưa:

 

– Dạ bẩm quan con là con gái ạ.

– Thế thầy của cô đâu rồi?

– Dạ thầy con đang dạy học. Các quan vào nhà xơi nước, để con đi gọi thầy con tới hầu các thầy ạ.

– Được.

 

Nói đoạn gã hất tay ra hiệu cho nhóm người đi vào nhà. Cô Nguyệt rót nước mời bọn chúng rồi vội vã đi tìm thầy đồ.

 

Nhận được tin có quan binh tới tìm, thầy đồ cho đám học trò nghỉ sớm, rồi tất tả tơi gặp đám quan binh. Đến nơi thấy một nhà đầy hòm xiểng, thầy chắc mẩn đến xin học cho con. Thay đổi nét mặt lo lắng thành tươi cười, bước tới đon đả chào:

 

– Chào các quan anh! Chẳng chẳng hay các quan anh tới đây có chuyện gì vậy ạ?

 

Gã cầm đầu nói:

 

– Tôi phụng lệnh quan tri phủ, tới để đặt sính lễ hỏi cưới cô Nguyệt nhà ông làm bà chín của ngài ấy.

 

Nghe đến chuyện lão tri huyện muốn cưới con gái làm vợ lẽ, nét mặt thầy đồ thay đổi ông trở nên tức giận chỉ tay ra cửa nói:

 

– Con gái tôi còn nhỏ, chưa thể lấy chồng. Tôi sợ nó sẽ không thể chăm sóc chồng chu đáo được. Lại khiến quan lớn tức giận. Sính lễ này tôi không dám nhận. Mong các ngài về nói lại với quan lớn giúp tôi.

 

Thấy thầy đồ tỏ thái độ đuổi khách. Đám lính cũng trở nên tức giận, gã cầm đầu nén giận nói:

 

– Lấy được người nhà quan là phúc phận của gia đình. Tôi nghĩ rằng gia đình nên nghĩ kỹ lại. Bỏ đi mối hôn sự này, không kiếm được mối hơn sự nào tốt hơn đâu.

– Tôi thà là dâu nhà nghèo mà làm vợ cả, chứ nhất định không làm lẽ nhà giàu. Ý tôi đã quyết mời các anh về cho.

 

Nghe thấy thầy đồ nói vậy gã cầm đầu tức giận nói:

 

– Nhà ông thật cố chấp, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hôn sự này nhất định phải thực hiện. Ngày Giáp Ngọ tới là ngày đẹp. Quan tôi sẽ cho người tới rước cô Nguyệt về làm bà chín. Gia đình nên chuẩn bị cho tốt. Đi! Chúng mày đi về!

 

Nói rồi tất cả đám lính lũ lượt kéo nhau về. Bỏ lại gia đình cô Nguyệt thất thần đứng ở đó. Bởi ngày Giáp Ngọ chính là 4 ngày sau. Ngây người ra một lúc, cô Nguyệt mới lấy lại tinh thần, miệng lắp bắp:

 

– Lão… Lão… lão ta muốn lấy con.

 

Thầy đồ lúc này như bị rút cạn hết sức lực, ngã khụy xuống đất. Gương mặt trở nên đau khổ. Ông gà trống nuôi con bao nhiêu năm nay, chỉ mong con gái được sống một đời bình an vô âu vô lo. Vậy mà giờ đây, cô lại sắp lọt vào hố lửa. Ông không thể để con gái mình khổ được. Chi bằng để cô trốn khỏi nơi đây. Thầy đồ nhìn thẳng vào mắt con gái nói:

 

– Nguyệt! Con hãy mau trốn đi! Đừng để hắn bắt được.

 

Cô Nguyệt đau đớn nhìn bố, cô nghẹn ngào nói:

 

– Con mà bỏ đi hắn ta sẽ giết thầy mất. Nếu đi thì con với thầy cùng đi. Chứ để thầy một mình ở đây con không cam tâm. Thầy đi cùng con có được không?

– Được, được, được. Thầy đi cùng con. Mau mau dọn đồ đi. Đừng mang quá nhiều con nhé, không là khó trốn. Trời tối chúng ta sẽ rời đi.

– Vâng con đi thu dọn ngay đây.

 

Vậy là hai bố con nhà thầy đồ vội vã dọn dẹp đồ đạc để rời đi. Họ không mang quá nhiều đồ. Chỉ mang tiền bạc và một ít quần áo. Lúc này hai cha con bọn họ chỉ mong trời tối thật nhanh để rời đi.

 

Khi màn đêm buông xuống, cánh cổng của nhà thầy đồ từ từ hé mở, hai cái bóng trên vai khoác tay nải, bước chân vội vã rời đi. Vậy là họ có thể an toàn rời khỏi nhà.

 

Họ đi không được bao xa, liền bị một nhóm người bao vây. Giọng một trong số đó vang lên:

 

– Quan tri phủ nói quả không sai, kiểu gì các người cũng sẽ tìm cách chạy trốn, nên đã sai chúng tao canh chừng ở đây. Chúng mày đâu! Mau bắt chúng nó lại!

 

Đám người lao vào giữ chặt lấy hai cha con. Thầy đồ vội vàng cầu xin:

 

– Xin các quan tha cho cha con chúng tôi. Ơn nghĩa này cả đời chúng tôi sẽ không quên ơn.

– Tha?

 

Đám người cười lớn, một người trong đám nói:

 

– Tha cho chúng mày, thì ai tha cho chúng tao? Mày nghĩ quan tri phủ sẽ tha cho chúng tao sao?

 

Nói đoạn lão đạp vào bụng thầy đồ một cái, bị đau thầy rên lên một tiếng. Thấy bố bị đau, cô Nguyệt lao về phía bố mình.

 

– Thầy…!

 

Nhưng những cánh tay rắn chắc đã giữ chặt lại cô lại, không cho cây thoát ra. Cô Nguyệt vùng vẫy, nước mắt của cô không tự chủ được mà trào ra. Thấy tình cảm của cô Nguyệt dành cho bố của mình, hắn nảy ra một ý định táo bạo. Nét mặt gian ác nói với đám người:

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00