Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đoản Văn Tương tư Chương 1 – tương tư

Chương 1 – tương tư

5:18 chiều – 24/04/2025

Truyện ngắn: Tương Tư

 

Thuở ấy, ở làng Vân Trúc, có một gia đình phú hộ họ Nguyễn được xếp vào hàng giàu có bậc nhất trong vùng. Phú ông Nguyễn Cảnh nổi tiếng nhờ vào sự chính trực cùng với lòng thương người mà hiếm kẻ nhà giàu nào có được. Còn bà phú lại được biết đến bởi tài sắc vẹn toàn. Con gái của ông bà, Nguyễn Thị Ngọc Dao, cũng đã là bông hoa nức tiếng trong vùng. Nàng tuổi vừa mới đôi tám, nét xuân thì phơi phới như ánh trăng rằm. Từ khi lớn lên, đã có rất nhiều chàng trai trong vùng gửi gắm tâm tư, ngày đêm mong nhớ, nhiều nhà còn nhớ mai mối tới với hy vọng có thể được làm rể nhà họ Nguyễn.

 

Nhưng Ngọc Dao chẳng hề quan tâm tới những mối dạm hỏi ấy, bởi trái tim nàng đã trao trọn cho một người. Người ấy tên là Trần Quý, cậu con trai duy nhất của thầy đồ sống trong làng, tuy nhà nghèo nhưng học vấn uyên thâm, bộ dáng thư sinh thanh nhã. Ngọc Dao gặp Quý trong một lễ hội đầu xuân, khi chàng cùng cha đọc thơ đối đáp. Từ giây phút đó, hình ảnh của Quý đã khắc sâu vào trái tim nàng, tình yêu ấy tựa như hương sen phảng phất, lúc ẩn lúc hiện, nhưng ngấm dần ngấm dần vào từng tấc da thịt mãi không phai.

 

Ngọc Dao ngày đêm mong ngóng, lúc nào cũng chỉ mong có thể gặp lại người con trai tài hoa ấy, nhưng biết mình là phận gái, chẳng dám tỏ bày tâm sự cùng ai. Nàng chỉ biết gửi gắm tình cảm qua những những áng thơ được giấu kín trong chiếc hộp nhỏ nơi góc phòng, nơi mà riêng nàng mới biết. Thế nhưng, điều đau khổ hơn cả chính là Trần Quý đã có người thương trong lòng, một cô gái thôn quê có tên Lê Thị Mai, cô gái ấy không xinh đẹp như nàng, nhưng lại có nét đẹp thanh tú, dịu dàng, và hiền hậu. Hai người họ là bạn từ tấm bé, nên tình cảm cũng chẳng cần phải dấu diếm người trong làng.

 

Ngọc Dao biết rõ không thể chen chân vào tình cảm của họ, nhưng chẳng thể nào dứt được tình cảm của mình. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Quý nhìn Mai, là nàng lại cảm thấy trong tim như bị hàng nghìn chiếc gai nhọn đâm vào. Nàng muốn quên, nhưng không tài nào quên được. Sự nhung nhớ càng ngày càng sâu đậm. Hằng đêm, Ngọc Dao trằn trọc không tài nào ngủ được, có những đêm thức trắng bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, hình bóng của Quý lại hiện ra làm nàng lại rơi lệ. Cũng chính vì thế, nét xinh đẹp ngày nào, đã tàn phai đi mất, thay vào đó là đôi mắt thâm quầng, cơ thể gầy tựa như nhành liễu trong gió. Bà phú nhìn con gái ngày càng tiều tụy, chẳng buồn ăn uống, nên xót con, cho người mời thầy lang khắp nơi đến chữa trị, nhưng chẳng ai tìm ra được bệnh tình của nàng. Sợ con bị trúng tà, nên đã mời đủ thể loại thầy bà pháp sư về làm phép, nhưng cũng chẳng ăn thua.

 

Nhiều lần, bà cố gắng gần gũi hỏi han con gái, để tìm hiểu nguyên do. Nhưng Ngọc Dao chỉ cúi đầu im lặng, nàng chẳng chẳng dám nói ra điều mà mình đang chôn dấu. Vì nàng sợ rằng, nếu cha mẹ biết được mình đã trao trái tim cho một người đàn ông không yêu mình, thì có lẽ họ sẽ rất thất vọng. Trong lòng nàng tràn ngập những mâu thuẫn, giữa mong muốn bày tỏ nỗi lòng cũng với Quý và nỗi sợ bị từ chối, giữa hy vọng mong manh và tuyệt vọng thẳm sâu.

 

Một đêm, bầu trời đầy sao, Ngọc Dao ngồi bên khung cửa sổ, nhìn về phía xa xa, nơi ánh mắt cô chạm tới chính là nhà của Trần Quý ngôi nhà ẩn hiện giữa cánh đồng lúa trĩu nặng. Gió thoảng đưa hương lúa chín tới bên nàng, tự như muốn vỗ về an ủi cho nàng vơi đi nỗi lòng. Nhưng chúng chẳng thể nào xoa dịu nỗi tương tư của nàng. Nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt như đã tích tụ từ rất lâu rồi. Nàng biết mình sẽ chẳng bao giờ có được chàng, nhưng cũng không thể nào bắt con tim ngừng yêu người con trai ấy.

 

Mỗi ngày trôi qua, bệnh tình của Ngọc Dao càng nặng thêm. Nàng bắt đầu có những cơn sốt triền miên, những đêm dài không ngủ khiến nàng héo hon không còn sức sống. Mọi người vô cùng lo lắng cho nàng, nhưng chẳng thể nào tìm ra căn bệnh để mà chữa trị. Cuối cùng, Ngọc Dao chỉ có thể ôm mối tình không trọn ấy trong lòng vẹn, mà rời xa nhân thế.

 

Trong làng Vân Trúc, người ta vẫn kể lại câu chuyện về cô gái tài sắc, nhưng cuối cùng lụi tàn vì mối tương tư vô vọng. Mối tình của Ngọc Dao chẳng bao giờ đến được với Trần Quý, nhưng tình yêu ấy, như cánh hoa dại, đã sống và nở rộ trong trái tim nàng, dù chẳng ai thấy, chẳng ai biết, ngoại trừ nàng và những dòng thơ khắc khoải.

 

Như ánh trăng trên cao, soi tỏ mọi nỗi lòng nhưng chẳng thể chạm tới, tình yêu của Ngọc Dao vẫn lặng lẽ, trong đêm dài, hòa tan vào cõi mộng  mãi mãi.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00